Mini Post #1: Viết cho những ai hay sợ

1,
Hồi mình sắp thi vào cấp 3 Chuyên, cả xã mấy trăm học sinh lúc đó chỉ có mỗi mình dám đăng ký thi vô trường trong thành phố. Có bà trong xóm biết chuyện, nói mình “Ui, thi trường Chuyên khó lắm, thi trường huyện mà học cho gần nhà.”
Thế mà, mẹ với mình, 2 mẹ con lên xe đò và đi thi.
Và rồi… đậu.
Thế là lại một mình xách ba lô lên, một mình vô thành phố học.

2,
Hôm có kết quả thi, do mạng Internet chưa phổ biến như giờ, điểm dán trực tiếp lên bảng tin trường, mẹ bắt xe một mình đi xem điểm, mình không đi cùng, để tiết kiệm tiền.
Rồi chính trong ngày hôm đó, mẹ gặp một dì cũng có con gái thi đỗ. Không biết 2 mẹ hẹn nhau thế nào, mà cho luôn 2 đứa con gái, mặt mũi, tóc tai gì chưa biết nhau ở cùng.
Nghĩ lại vẫn thấy, 2 bà mẹ liều thiệt chớ.
Hành trình sống tự lập của mình, với cô bạn chưa biết mặt, chỉ biết mỗi cái tên bắt đầu. Mình cũng sợ… những nỗi sợ của cô bé 15 tuổi. Chả biết sống xa nhà sớm vậy, sẽ sống như nào đây.
Và rồi… mình vẫn sống nhăn răng cho tới giờ.

3,
Lớp 10, môn Hóa thực sự là ác mộng, mình nhớ bài kiểm tra đầu tiên, cầm bài thi, con 5 đầu tiên của cuộc đời mình. Lúc đó, chỉ thấy đứa nào thi đc 9, 10 Hóa là như siêu nhân trong mắt mình. Sao tụi nó hiểu được cái thứ khó nhằn như thế?!
Thế mà, sau này… mình lại chọn thi khối A, B. Khối nào cũng dính tới Hóa. Như định mệnh.
Và rồi… đỗ Đại học.

4,
Hồi mới quyết định đi du học, có đứa nói mình là đi xuất khẩu lao động, vì nghĩ học Đại học ở Đức khó lắm, mình không thể làm được.
Ừ thì … đúng là khó thiệt. Nhiều hôm, thầy giảng mà mình không hiểu gì, về nhà muốn gục ngã. Không biết bao nhiêu lần mình nằm mơ, thấy thầy đang giảng tiếng Việt, mình cười hô hố, hiểu hết còn tụi Đức thì không.
Rồi tỉnh dậy, đống sách vở tiếng Đức tạt cho mình gáo nước lạnh. Hết mơ.
Mà đâm lao thì phải theo lao, chỉ biết cố thôi. Làm gì được nữa.
Và rồi… mình cũng vượt qua được kì này, tới kì khác. Cũng là sinh viên của trường Đại học top đầu của Đức.

5,
Hồi mới xin việc, chỉ dám xin làm cho người Việt. Lúc nào cũng tự ti tiếng Đức mình kém, kiến thức, kỹ năng chưa có chi, làm sao đủ trình mà đòi xin làm công ty Đức.
Và rồi… mình được mời phỏng vấn tận mấy công ty. Giờ thì nhận được công việc đúng chuyên môn với đồng nghiêp dễ mến.

Dường như ai cũng có nỗi sợ. Sợ khó, sợ mình không làm được. Nhưng chỉ cần bình tĩnh lại, nở một nụ cười và cố gắng từng chút, từng chút một, mọi thứ sẽ không còn khó khăn như ta tưởng tượng.


2 comments

  1. Em chào chị ạ,
    Chị học ngành gì vậy ạ?_ câu hỏi siêu ngắn mà đọc blog hoài ko tìm thấy thông tin này ạ

    1. Hi em,
      chị học ngành Information Engineering and Management em nhé 🙂 Tiếng Đức là Informationswirtschaft, đây là ngành lai giữa kinh tế, Info và toán 🙂

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *