Bài thơ mình viết vào năm 2015 để tặng ông bà mình. Nếu có thể sống cùng với người mình yêu thương đến lúc đầu bạc răng long thì cuộc đời này sẽ không còn gì nuối tiếc. Nhưng mà, giá của cái nắm tay lúc về già là bao giông bão của tuổi trẻ. Mấy ai hiểu được để cùng vượt qua… Thôi, nghe thơ nèo ooo :)))))
BÀ NÓ À
Bà nó à, lại ngồi cạnh tôi đây
Để tôi kể bà nghe chuyện này nhé.
Ta cùng nhau qua hết thời tuổi trẻ
Lúc xế chiều vẫn kề cạnh bên nhau.
Bà ngồi đây, để tôi nhổ tóc sâu
Năm tháng qua, tóc bạc đầu sương gió.
Một đời người – những ân tình đã có
Cảm ơn vì… bà nó vẫn bên tôi.
Có những ngày thấm đẫm giọt mồ hôi
Ruột bí, râu tôm thế rồi qua bữa.
Tôi đã đau lòng khi nghĩ mình không thể nào che chở
Để bà nghĩ suy cơm bữa từng ngày.
Bà nó à, lại ngồi cạnh tôi đây
Tay bà đâu, đưa ra đây tôi nắm.
Bà có biết rằng tôi thương bà nhiều lắm
Ngồi đây này, để tôi ngắm “mình” nha.
Người ta nhìn thì mặc kệ người ta
Tôi cứ yêu người bạn già duy nhất.
Cả cuộc đời vùi mình trong tất bật
Chỉ cạnh bà, tôi mới thật bình yên.
Cuộc đời này, ghi lòng tạc dạ một cái tên.
-Hạnh Nguyễn ( Chanh )-
Ảnh: Trịnh Bửu Duy
https://soundcloud.com/chanh-chanh/tho-ba-no-a